HUNZA, THIÊN ĐƯỜNG KHÔNG DÀNH CHO TẤT CẢ

HUNZA, THIÊN ĐƯỜNG KHÔNG DÀNH CHO TẤT CẢ
Vì vậy, đừng ra đi khi chưa chuẩn bị gì

(Lưu ý, bài viết dưới đây mang tính nhận xét cá nhân, không chỉ trích cụ thể một cá nhân nào, không đánh đồng tất cả mọi người. Mong mọi người đọc với lòng cởi mở, coi như là một cảnh báo nho nhỏ trước khi đến được Hunza, vùng đất được mệnh danh là Thiên đường dưới hạ giới).

2 năm gần đây, du lịch Pakistan nói chung, Bắc Pakistan và Hunza nói riêng có vẻ trở thành phong trào. Đoàn phần đông là người Việt, ít Trung Quốc như những chỗ khác. Vậy mà cũng lắm cái bàn luận.

1. HUNZA NÓI RIÊNG VÀ PAKISTAN NÓI CHUNG CÒN CHƯA PHÁT TRIỂN KIỂU DU LỊCH ĐẠI TRÀ

Tụi Tây hỏi, sao Việt Nam sang đây đông thế. Chỉ biết cười. Nhiều người thích độc lạ sau khi đi tour mấy chục nước phát triển. Để rồi bị chính sự độc lạ dội ngược khi đến nơi, nước nóng thiếu, chỉ cung cấp theo từng khung giờ. Thời tiết ngoài trời thì lạnh âm độ và trong phòng không hề có máy sưởi. Wifi thì rất yếu hoặc không có do xung quanh toàn là các dãy núi cao. Dù đã được cảnh báo trước nhưng họ vẫn bắt đầu ca thán.
Bởi vì họ không hiểu rằng, độc lạ đồng nghĩa với thiên nhiên còn rất hoang dã, con người còn chưa tiếp xúc nhiều với khách du lịch, vẫn còn khá tò mò và mới lạ khi thấy khách nước ngoài. Mà như thế, thì mình đi là để khám phá, để hiểu cách sống của dân địa phương, để cảm thông cho những yếu kém về cơ sở hạ tầng. Không thể đến nơi điện là thứ xa xỉ, phải chạy máy phát, lại đi yêu cầu phải có máy sưởi, điều hòa.
Lần này đi mới là mùa thu, nhiệt độ trên dưới 0 mà đối với đứa nhiệt đới như mình đã phải quấn trên quấn dưới, heat tech, ultra warm các kiểu. Không hiểu người dân ở vùng Bắc Pakistan, khi đến mùa đông dưới -20 độ, tuyết rơi dày, lương thực thiếu, sẽ khủng khiếp đến mức độ nào. Nhưng họ vẫn cười, vẫn sống lạc quan bao đời nay, là dân tộc sống thọ, tỉ lệ được giáo dục lên tới 98%.
Vậy thì cớ sao, mình chỉ đi có vài ngày, lại không ngừng kêu ca, phàn nàn. Đến nước giàu mình học được sự văn minh tiến bộ. Đến nước nghèo thì mình học sự nhẫn nhịn, cảm thông, và thấy mình may mắn hơn trong cuộc sống này.
❌ Vì vậy, Hunza và Bắc Pakistan không dành cho đối tượng tiểu thư, luôn ca thán.

2. ẨM THỰC PAKISTAN CÓ ĐẶC TRƯNG RẤT KHÁC

Mỗi đất nước, vùng miền có nền ẩm thực khác nhau, bắt nguồn từ chính sản vật địa phương nơi ấy (local food).
Vùng đất núi đá, lạnh lẽo, tuyết dày, cây rau lá sao mà phát triển tươi tốt như nước nhiệt đới được, chỉ có củ quả như cà chua, khoai tây, ngô, khi nấu cũng có những gia vị đặc trưng như cà ri, ớt để giữ đồ ăn được lâu.
Vẫn biết từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ mình chỉ ăn gạo chấm nước mắm, đùng một cái vì thích độc lạ mà sang nhà người ta ăn khoai tây bánh mì chấm cà ri, sa lát hành tây sống, thì cũng là lựa chọn của mình.
Thay vì ăn trong bực tức mặt nhăn mày nhó thì hãy mở lòng, ráng vui vẻ ăn trong có vài ngày thôi (không chết được đâu, nhìn tui là biết nè). Mình ăn mà đầu luôn nghĩ “good”, “perfect”, “amazing” thì tự dưng mặt mũi thanh tú, ai nhìn cũng yêu. Muốn người khác tôn trọng mình, thì cần tôn trọng văn hóa người ta trước.
❌ Pakistan không dành cho những ai kén cá chọn canh trong vấn đề ăn uống.

3. VĂN HÓA KHI ĐI DU LỊCH THEO TOUR

Khi đi tour theo một nhóm khách ghép, không gian là của chung, ngoài mình vẫn còn người khác, các bạn nước ngoài tôn trọng không gian riêng tư, thích yên tĩnh, nếu nói chuyện cũng sẽ chỉ đủ nghe giữa 2 người.
Thử tưởng tượng, trong không gian xe chật hẹp, đi đường đèo ngoằn ngoèo mệt mỏi, mà cứ phải nghe âm thanh nói chuyện ồn ào, hò hét ăn uống cả ngày (và 10 ngày liên tục) thì ai mà chịu cho được. Nếu thích huyên náo thì hãy thuê xe riêng, thích nói thích ăn kiểu gì là quyền của mình, không ai ngăn cấm.
Rồi tới các điểm di tích lịch sử, không thèm nghe guide nói câu nào đã ùa đi 4 phương 8 hướng chăm chăm chụp hình. Thông tin thắc mắc cũng không thèm hỏi guide, chỉ thụ động ngồi chờ guide chăm sóc tận răng. Trong đoàn có các bạn quốc tế nhưng cũng không chủ động giao lưu mà chỉ túm tụm 1 góc với nhau.
Nếu ai thuộc đối tượng kiểu này, cần cân nhắc trước khi mua Land tour Pakistan nói riêng, land tour nước ngoài nói chung.

4. VIỆC CHUẨN BỊ KIẾN THỨC là một việc hết sức cần thiết trước tất cả chuyến đi, không riêng gì Pakistan

Mình bỏ tiền ra, mình cần biết đồng tiền ấy tiêu vào việc gì. Không phải đi tour, người ta đưa cho cái lịch trình là cứ thế mà đi được.
Con đường Karakoram hùng vĩ và việc đi hết cung đường này cũng rất vất vả như post trước đã đề cập. Quãng đường đi tính từ Islamabad đến cửa khẩu Khunjerab là tầm 900km (MỘT CHIỀU). Nếu chịu khó tìm bản đồ trước khi đi, thì hẳn sẽ hiểu, với 10 ngày ấy, chỉ riêng việc đi cũng đã là gấp gáp. Có những đoạn đường đá rất xấu, có vô số các trạm cảnh sát kiểm tra giấy tờ dọc đường, rồi còn cả rủi ro phải dừng xe cả tiếng chờ nổ mìn phá đá. Việc chậm trễ là HẾT SỨC HIỂN NHIÊN. Có thể 8-9h tối mới được về khách sạn, có thể không được dừng chụp hình nơi mình thấy đẹp, có thể bị ăn trưa lúc 3h chiều.
Nếu yêu mến vùng đất này, thì có thể chọn quay lại lần sau hoặc tốt nhất là đi nhóm 4-6 người (KHÔNG HƠN) để chuyến đi được trọn vẹn.

5. SỨC KHỎE TỐT cũng là một hành trang vô cùng quan trọng

Thử hỏi nếu sức chịu đựng không tốt thì sao ngồi trên xe rong ruổi được suốt cả 10 ngày đường đèo ngoằn nghèo như Mã Pí Lèng với độ cao cao nhất lên đến 4.700m (khu gần Khunjerab) như thế được. Chiều đi đang hào hứng hừng hực còn đỡ, lúc về sau khi đã trải nghiệm (gọi là) hết rồi thì quãng đường 900km quay lại kia sẽ trở thành cực hình đối với ai yếu kém và tinh thần bi quan.
Vùng Bắc Pakistan có 2 sân bay ở Gilgit và Skardu, có thể chọn phương án bay về. Nhưng phương án này cũng hên xui lắm. Do nằm ở vùng núi đá cao, mây mù dày nên hủy chuyến là thường tình, có thể sẽ ảnh hưởng nếu đã mua vé máy bay về lại VN. (Đây là thông tin cho những ai lười tìm hiểu, kẻo lại quay sang trách land tour sao chúng mày không cập nhật kiến thức tiểu học này cho tao).

Cả nhóm ngồi nghỉ để chờ nổ mìn mở đường

Qua chuyện này, ngồi ngẫm lại các chuyến đi du lịch bụi trước đó, thấy thương lũ bạn mình ghê gớm. Mỗi lần đi chơi rồi đăng ảnh, ai cũng nói sao nhiều tiền thế, được đi suốt thôi.
Nhưng ai đã đi với Linh rồi đều biết, được ăn sáng tử tế đã là một hạnh phúc, bữa sáng có khi kiêm luôn bữa trưa vì phải di chuyển trên xe cho kịp. Ngủ đêm thì toàn trên bus hoặc tàu để đỡ mất thời gian, nếu có được ngủ tử tế thì cũng phải vào dorm chứ đâu được sung sướng hotel này nọ.
Tất nhiên mỗi người một điều kiện, không ai giống ai. Nhưng chưa khi nào mình thấy cảm ơn cái sự nghèo của mình như chuyến này, nhờ nó mà mình luôn lạc quan trong tất cả mọi chuyện. Có thế mới tận hưởng trọn vẹn chuyến đi và sẵn sàng đón nhận các trải nghiệm mới dù tốt hay xấu thay vì sân si so đo từng cái nhỏ nhặt.

Bài viết này ai nghe xong thấy đúng, gật gù thì nên đi Pakistan. Ai đọc xong thấy khổ quá, phức tạp quá thì có thể họ sẽ không thuộc về xứ sở này, không nên đi ngay từ đầu, tránh các bên mất hứng, khó xử.

Có những người gặp xong cũng không nên giữ mối quan hệ, nếu những người ấy mang đến cho không gian sống của bạn năng lượng tiêu cực.

#letscleanup #nhưngkhôngphảiđứadễthươngtrongảnh

guest

0 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận